Để một nhóm người cùng hùn vốn làm ăn, không khó, nhưng làm sao cho "hạp"? Đấy mới là vấn đề khó! Hãy tham khảo bài viết dưới đây để có được những quyết định chính xác và hiệu quả nhất nhé.
Ai từng kinh doanh lâu năm, chắc đều hiểu được những mệt mỏi khi hùn hạp làm ăn chung trong giai đoạn đầu với nhau. Khó khăn thì ăn mì gói với nhau rất đoàn kết, nhưng có tý tiền vào thì...Nếu không giấy trắng mực đen rạch ròi hết mọi thứ, kiểu gì cũng có chuyện phát sinh, tan đàn sẻ nghé, anh em không nhìn mặt nhau. Chính bản thân H cũng không ngoại lệ.
Thậm chí dù đã rõ ràng hết mọi thứ, kiểm toán minh bạch luôn, nhưng khi công ty lỗ, họ vẫn đổ lỗi cho mình, lỗi ngày xưa rủ họ tham gia!!! Để họ mất hết tiền. Trong khi bản chất ý nghĩa việc đầu tư góp vốn là để có phước cùng hưởng, rủi ro cùng chịu. Tôi có vay vốn đâu mà cam kết được.
Vì sao lại như vậy?!
Vì ăn nên làm ra, tâm lý ai cũng muốn giành phần hơn, chiếm trọn miếng bánh. Cũng vì lẽ đó, H và 1 vài anh em quen biết rất sợ khi hùn hạp mà lại còn làm chung, y như rằng có chuyện. Trời, thằng H có làm mẹ gì đâu, xạo xạo cuối tháng có lương, rồi cuối năm nhận cổ tức, mình bỏ vốn như nó nhưng cày như trâu, khách hàng mình mang về. Sao phải chia cho nó, nó làm kỹ thuật, mướn nhân viên thay nó được mà.
Phổ biến là vậy, ai cũng nghĩ công mình to hơn.
Thậm chí nghĩ business tồn tại được là do mình chứ không phải anh em.
Xưa mình có quen ông thầy ở trường hoa sen, ổng mở công ty thiết kế web, ổng rủ mình và ổng phối hợp. Thầy quen nhiều, đi giảng, mang hợp đồng về, con ngồi code làm web cho thầy, lợi nhuận chia 50/50. Sau hơn 3job, ổng tìm cách thuê riêng freelancee làm cho ổng và hất mình ra. Thầy!!! Bó tay!
Khi làm ăn chung, khó khăn thì không nói gì, anh em nâng ly sinh tử dữ dội, nhịn ăn nhịn mặc vậy mà vui. Nhưng khi ăn nên làm ra, ai cũng muốn giành phần hơn, ai cũng nghĩ công lao mình nhiều hơn, nhưng lại chia phần bằng nhau, thế là xong.
Ngày xưa, khi hùn hạp, có 1 bạn founder là IT, vì muốn đá mình ra, cố ý làm dự án luôn trễ tiến độ khiến công ty đền bù liên tục dẫn đến thua lỗ. 1 hôm, hẹn hò riêng nói với mình: công ty giờ khó khăn lắm, với 1 chàng trai 21 tuổi như H, anh biết H mệt mỏi lắm, hay H sang lại hết cho anh đi, anh không có tiền mua lại vốn góp, nhưng anh gánh hết nợ hiện tại rồi làm thêm 1 vài dự án lấy bù lại rồi giải thể. Tức sang lại giúp em vì quý em. Tôi vui mừng khôn xiết rơi nước mắt khi thấy 1 người anh góp vốn mạo hiểm vì mình. Mãi năm sau gặp lại, anh vẫn không giải thể mà build công ty lớn mạnh. Đời là thế đấy.
Vậy sao cho tốt?!
Nếu hùn hạp làm ăn 1 nhóm bạn, chỉ nên 1 người điều hành, còn lại là cổ đông. Người điều hành có nhiệm kỳ, không đạt kpi là out, người khác trong nhóm lên thay. Nếu không ai đủ khả năng thì thuê quản lý bên ngoài.
Còn cả nhóm cùng làm chung, trừ phi tách bạch lương bỗng và cổ tức. Và mọi thứ về công việc cực kỳ quy ước rõ ràng, không thì sớm muộn đi theo vết xe đổ các bậc tiền nhân.
Vợ chồng có ổn, coi chừng còn cả ly hôn.
Hùn hạp không hề đơn giản. Kể cả dù mọi thứ giấy trắng mực đen, người làm chung còn cần chung cả tầm nhìn, hệ tư tưởng thì mới đi lâu dài. Mà cái này không dễ gì mà biết được 1 sớm 1 chiều.
Chỉ là bạn bè, chưa thấy thói xấu của nhau, thằng A ok tốt lắm. Uh tốt, ngồi 8h/ngày trong vài tháng liền với nó đi là biết tốt hay không.
Đồng tiền đi liền khúc ruột mà lại.
Nguồn thông tin: Nguyễn Tuấn Hùng/ Kiến thức kinh tế