Thông tin từ ban tổ chức [ English below]
Tiệc mở xưởng: 18.30 tối thứ Sáu, ngày 13 tháng 6 năm 2025
Mở xưởng: từ 14.06 tới hết 13.07. 2025 (thứ Ba - Chủ Nhật | 11.00 - 19.00)
Địa điểm: Manzi Exhibition Space, 2 ngõ Hàng Bún, Ba Đình, Hà Nội
Mở cửa tự do
_________________________________
“Lần theo bức tường đá, và chúng tôi thấy cái máy phát điện” là khảo cứu dài hạn về một cộng đồng di dân tái định cư tại nơi thường được biết đến với cái tên 'vùng kinh tế mới' trong khoảng thời gian từ giữa thập niên 1980 đến đầu thập niên 1990, cụ thể tập trung tại khu vực Di Linh, Lâm Đồng. Họ là một phần của làn sóng di dân từ đồng bằng, thành thị tới các vùng trung du, miền núi, biên giới, theo chính sách phân bổ lại dân cư, lao động và tái thiết thời hậu chiến của Chính phủ Việt Nam. Đời sống bị thúc ép phải tái lập trên những tàn tích còn lại của thời kỳ thuộc địa Pháp: các đồn điền trồng trọt vốn bỏ hoang trong chiến tranh, dần trở thành nông trường sản xuất, khu định cư được dựng lên trên nền xưởng cũ, và chạy dọc theo bức tường đá - xác tích còn lại của nhà máy chế biến chè - hệ thống dẫn nước ngày trước được tận dụng để chạy máy phát điện thô sơ. Những thao tác "chiếm đoạt, tái sử dụng" ấy là tự nhiên và tất yếu để thích nghi, để tồn tại, nhưng đồng thời lại hàm ý những phi lý trong dáng vẻ lẳng lặng mà trớ trêu của một cuộc thương lượng với lịch sử.
Loạt tranh trên giấy dó của Lê Đ.Chunh được giới thiệu trong lần mở xưởng này là những ghi chép, quan sát trực tiếp của bản thân nghệ sĩ, [...] một nỗ lực cắt-dán-thu-lưu mang tính cá nhân. Kỳ lạ thay, cũng chính từ những nhiễu loạn, vụn vặt ấy ta bắt được cái bóng dáng giằng co, chật vật thầm lặng của cả một thế hệ, hé ra phần nào ký ức cộng đồng...
Cứng đầu, câm lặng – bức tường đá chẳng mảy may sụp đổ, không thể bị đập bỏ bất chấp chiến tranh và thời gian xoay vần – ban đầu chỉ là một di sản thuộc địa chẳng ai buồn gọi tên hay truy tra gốc gác. Vậy mà dựa vào đó, người ta dựng lên một mái nhà, đào một giếng nước, bắt đầu một tuổi thơ. “Lần theo bức tường đá” với Lê Đ.Chunh không còn là một hành vi ghi nhớ cá nhân nữa – mà có lẽ sẽ là một hành trình dài băng qua những vùng chồng lấn của ký ức, xoay quanh những đứt gãy âm ỉ giấu mình của lịch sử, - một khoảng trống mở ra vô vàn khả năng và mộng tưởng.
______________________________
Opening party: 06.30 PM Friday 13 June, 2025
On display: 11.00 AM - 07.00 PM Tue - Sun | from 14 June until 13 July 2025
Manzi Exhibition Space, 2 ngõ Hàng Bún, Ba Đình
Free entrance
_______
This special summer show at Manzi acts as a prelude to the Lê Đ.Chunh’s ongoing multimedia art project, which began in 2017. The project is a long-term research into a resettled migrant community in what was known as a New Economic Zone during the Đổi Mới era (from the mid-1980s to the early 1990s), specifically in Di Linh, Lâm Đồng. The occupants were part of a state-enforced resettlement program, a large-scale postwar operation that relocated people from lowland and urban areas to the highland & mountainous areas, and border regions. This program was an effort of the Vietnamese government to redistribute the population and reconstruct the nation’s economy after decades of strife.
The series of paintings on dzo paper by Lê Đ.Chunh presented in this open studio reflect personal recollections and plain observations, formed by cutting, assembling, and accumulating fragments. Strangely, it is precisely through these scattered and disordered bits that we catch glimpses of a whole generation's silent struggles, exposing fragments of a collective memory about what was once a "unwilling promised land." Though it was a destination no one opted for and few could avoid, as if exiled and deprived of memories of a lost home, there is yet hope for a new homeland. A quirk of fate underlines the prospect of a whole new chapter in life.
Stubborn and still — the stone wall never yielded, never crumbled, nor could it be torn down, despite the ravages of war and the churn of time. Once, it was merely a forgotten colonial remnant, too obscure for anyone to name or trace. And yet, from its silence, a roof was raised, a well was dug, and a childhood was tenderly nurtured. Then, “following the stone wall” to Lê Đ.Chunh, is no longer just a gesture of personal remembrance — but perhaps a long journey through overlapping strata of memory, tracing around the ruptures of history — a white space that opens up to countless possibilities and imagined futures.
Theo dõi và cập nhật thêm thông tin chi tiết tại trang sự kiện.