"Yêu Miêu Truyện" là một tác phẩm đồ sộ mà đạo diễn Trần Khải Ca mất đến 6 năm để hoàn thành. Bộ phim này được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết "Sa môn Không Hải: Đại Đường quỷ yến" của tác giả người Nhật Yumemakura Baku. Ngay từ khi chưa ra mắt, khán giả Trung Quốc đã trông đợi "Yêu Miêu Truyện" như một tuyệt phẩm làm nên cú "nổ" trên màn ảnh rộng dịp cuối năm 2017.
Vấn đề đặt ra là:
+ Bộ phim bom tấn này có thực sự được như kỳ vọng của mọi người?
+ Có nên đi xem phim "Yêu Miêu Truyện" không?
Ở bài viết dưới đây, mình sẽ review tổng thể về "Yêu Miêu Truyện", hi vọng có thể giúp các bạn phần nào trong việc tìm thấy câu trả lời cho vấn đề này.
Nghe thiên hạ đồn cái này kiểu Vô Cực 2, mình cũng ráng nặn óc nhớ lại Vô Cực hồi đó là như nào. Rốt cuộc sau khi phai tàn cả thanh xuân mình vẫn chưa ngẫm ra ý nghĩa sâu xa gì của bộ phim ấy, trừ mấy cảnh rất đẹp kiểu anh Tạ Đình Phong múa quạt bay bay, chị Trương Bá Chi múa máy trên mái nhà và anh Jang Dong Gun buộc chị vào dây rồi thả diều... Đại loại rất đẹp, nhưng ý nghĩa là gì nhỉ?
[Spoil]
“Yêu Miêu Truyện” mang hơi hướm kinh dị - trinh thám kể về cuộc điều tra của Bạch Cư Dị và Không Hải tìm ra chân tướng cái chết của nàng Dương quý phi, đồng thời giúp yêu miêu hóa giải hận thù, giúp Bạch Cư Dị thanh thản hoàn thành cuốn Trường Hận ca.
Một trong những điểm yếu của phim bom tấn chính là kịch bản. “Yêu Miêu Truyện” có cấu tứ rõ ràng, chủ đề hẳn hoi và thậm chí có đủ điều kiện để làm rất hay (đạo diễn tài năng & kinh phí đầu tư khủng) nhưng rất tiếc lại yếu về kịch bản. Cảm tưởng như một bộ phim bị chia làm 2 phần do 2 biên kịch khác nhau viết, mà cả hai ông chỉ được giao cho đề tài, nhân vật, còn lại tùy ý mà viết ko cần biết người kia viết gì. Bởi vậy mới nói, căng não thu nhặt hết dữ liệu của đoạn đầu, đến đoạn cuối mọi thứ đổi mới sạch bách cứ như bị tẩy não vậy!!
Nửa đầu phim quá sa đà vào việc nhà anh tổ trưởng gì đấy bị con mèo ám. Anh này cũng rảnh, vợ bị mèo nhập, mặc đồ đỏ choét trèo lên mái nhà cười ha ha mà vẫn chạy lại hỏi vợ có làm sao ko, chắc điếc ko sợ súng, xem phim nhiều ko sợ ma =))
Rồi anh sư, thề anh này làm khán giả xem đến hết phim ai nấy đều vác về 1 dấu hỏi to đùng "Anh cười cái gì mà cười lằm cười lốn?" =)) Cứ tưởng đâu anh là trùm cuối phe ác cơ, vì mang tiếng sư sãi gì đâu suốt ngày nhếch mép cười bí hiểm, thấy gái thì tươm tướp nhưng cứu người lại chậm trễ? Rồi cuối cùng hóa ra anh cũng chẳng có âm mưu gì cao xa mà một lòng hướng Phật thôi??
Anh Bạch Cư Dị do Hoàng Hiên đóng thì thú thật là hơi nhạt, xong đoạn cuối được ca ngợi là vượt qua cả Lý Bạch vì 1 lý do giời ơi đất hỡi nào đó và khán giả cũng chịu ko lý giải được =))
Nói đến yêu miêu, mình còn tưởng là con mèo ở bên cạnh Dương quý phi, vì nhiễm oán hờn của nàng mà trở thành yêu, ai dè lại là do Hạc chuyển sinh mà thành? Một kẻ pháp lực yếu mọn, sao khi chuyển sinh sang lốt mèo lại có thể thần thông quảng đại đến vậy? Sao không đi trả thù những kẻ trực tiếp gây ra cái chết cho nàng mà lại toàn trả thù những kẻ không liên quan? Bà cung nữ già đan lụa sao lại bị giết nếu Dương quý phi không phải chết vì bị treo cổ?
Nhưng mà cái lấn cấn nhất của mình sau khi xem xong phim này có lẽ là nhan sắc của nàng Dương quý phi. Đứng trong hàng ngũ tứ đại mỹ nhân Trung Hoa, làm cho bao đàn ông điêu đứng, khán giả ai nấy đều mong chờ xem nhan sắc tuyệt diễm đó như thế nào. Thế nhưng, việc đoàn phim chọn mỹ nhân lai Pháp Trương Dung Dung liệu có phải là đúng đắn?
Dung Dung đẹp, nhưng đó không phải nét đẹp thuần Á Đông, càng không phải chuẩn nhan sắc thời Đường. Ở nàng cũng không toát ra cái khí chất quyến rũ tới mức khiến đàn ông trong thiên hạ đảo điên. Duy nhất có cảnh nàng đứng dưới cội hoa đào, nở một nụ cười buồn là khiến cho tim mình rung động.
Và suy cho cùng, 3 gã đàn ông trong phim nói yêu nàng nhưng cơ bản đều là yêu vì nhan sắc. Abe quá hèn nhát, chỉ dám đứng từ xa quan sát chứ không hề can thiệp chút nào. Bạch Hạc lại xuất hiện chóng vánh, nặng lòng với nàng cũng chẳng biết vì sao. Tóm lại cả phim là một bầu trời sao mà cho đến cuối phim, khán giả còn thấy hoang mang hơn cả phút đầu.
Tuy nhiên, điểm cộng to đùng của bộ phim này (cũng như nhiều tác phẩm khác của đạo diễn Trần Khải Ca) chính là nằm ở chữ "mỹ".
Bối cảnh phim thật sự quá đẹp!!
Giống như lời nhận xét từ phía dân mạng Trung Quốc: "Nước TQ thời Đường thịnh chắc cũng chỉ đến như trong phim là cùng". Ngoài ra, bộ phim này còn có quá nhiều cảnh duy mỹ khiến người xem phải trầm trồ, chả hiểu làm sao đạo diễn có thể nghĩ ra được =))
“Yêu Miêu Truyện” vốn có một câu chuyện đủ hấp dẫn, một phần hậu cảnh không còn gì phải chê, nếu không phải bởi cái kết đầu voi đuôi chuột thì bộ phim này vô cùng xứng đáng lọt TOP. Thực sự đáng tiếc.
Nhưng dẫu sao, việc được xem phim của một trong những tên tuổi đạo diễn lớn nhất thế giới đã là điều tuyệt vời rồi. Nên đối với mình, “Yêu Miêu Truyện” vẫn là 1 bộ phim thuộc dạng NÊN XEM.